“Diệu Diệu… Em sao thế? Đừng dọa chị!” Giọng tôi run lên, kinh hoảng nói.
Đã quá lâu tôi chưa thấy cảnh tượng này, con ngươi đổi thành trắng dã vốn chính là biểu hiện của con người, nhưng Diệu Diệu vốn là quỷ kia mà!
Tại sao con ngươi của nó cũng biến đổi!
Tôi vừa gọi to Diệu Diệu vừa tiến về phía nó, muốn xem rốt cuộc cụ thể nó bị thế nào.
Nhưng tôi còn chưa đi đến bên cạnh Diệu Diệu thì sau lưng tôi đột nhiên có một cánh tay đưa tới nắm lấy cổ tay tôi, theo đó là một tiếng cười âm hiểm.
Giọng cười kia hình như là giọng của Đường Dũng nhưng trong âm thanh lại có chút không giống, giống như trong giọng Đường Dũng còn kèm theo giọng của một người khác, như ác ma đi ra từ địa ngục khiến người nghe không rét mà run!
Dù sao tôi cũng đã trải qua không ít chuyện, đối mặt sinh tử nhiều lần, lá gan đã lớn hơn trước kia rất nhiều nhưng không biết tại sao nghe được tiếng cười này trong nháy mắt khiến chân tôi mềm nhũn, uỵch một tiếng quỵ xuống đất.
“Ha ha… Hai ngàn năm… Lộc Dương, cuối cùng ngươi cũng vẫn đem chúng ta thả ra rồi…” Giọng Đường Dũng không cao không thấp vang lên trên đỉnh đầu của tôi, trong mắt anh ta là một mảnh ảm đạm, không thấy màu đen của con ngươi đâu, nhìn qua rất rợn người.
Càng rợn người là nụ cười trên mặt anh ta lúc này, giống như pho tượng vậy, rất cứng như người đã chết.
“Ngươi là ai? Tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056331/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.