“Không thể nào, cho tới bây giờ anh chưa từng dị ứng với bất kỳ đồ gì, huống chi coi như là anh bị dị ứng thì không có khả năng ngay cả Diệu Diệu cũng bị dị ứng chứ. Em nói xem quỷ sẽ bị dị ứng với thứ gì được? Vừa rồi Diệu Diệu cũng sờ một chút liền có kết quả như anh.” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta còn đưa tay ra cho tôi nhìn.
Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn tay Đường Dũng đã phồng lên, nơi đó vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua có vẻ rất thảm.
Không chỉ Đường Dũng, ngay cả bàn tay nhỏ bé của Diệu Diệu cũng bị sưng lên một cục, giống như bị ong mật đốt vậy, nhìn có chút tức cười.
“Đây thật sự là do chạm vào hoa này?” Tôi cả kinh.
Nếu chỉ có Đường Dũng cũng có thể hiểu đi, bây giờ ngay cả Diệu Diệu cũng bị thì thật sự rất lạ.
Diệu Diệu gật đầu một cái.
Thấy vậy tôi cũng không dám tùy tiện chạm vào bông hoa này nữa, cẩn thật đặt lại hoa vào hộp gỗ, sau đó nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết lai lịch bông hoa này, chẳng qua là khi nằm mơ đã thấy nó trong mơ, có lẽ muốn biết cụ thể hoa này là thế nào thì phải hỏi Giao tiên.”
Vừa nói tôi đột nhiên nhớ ra, hỏi Đường Dũng: “Anh vừa mới nói hoa này là nhặt được trong mộ hồ tiên? Thật sự nhặt trong mộ hồ tiên?”
Hoa này tôi mới chỉ thấy trong giấc mơ, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện nơi này chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056329/chuong-322-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.