Tôi cũng không vạch trần anh ta, giả vờ cảm thấy nhức nhối giải thích theo ý của anh ta, cười khan nói: “Chẳng lẽ một bát thuốc đắng của sư phụ có giá tận năm mươi triệu sao? Sư phụ, sư phụ chặt chém ai cũng được đi, chẳng lẽ ngay cả học trò của mình cũng chặt chém?”
“Cái này không gọi là chặt chém được, một mạng của em đổi năm mươi triệu còn thiệt sao!” Đường Dũng liếc mắt, sau đó rốt cuộc anh ta cũng đã cười tươi như bình thường, tiến tới gần tôi nói: “Nếu không thì giảm năm mươi phần trăm cũng được. Hai mươi lăm triệu, không trả giá, coi như em cho Diệu Diệu tiền mừng tuổi.”
“... Được rồi, hai mươi lăm triệu thì hai mươi lăm triệu, chờ học trò đi ra ngoài sẽ viết chi phiếu cho sư phụ.” Tôi do dự một chút rồi nói.
Nếu không thể thực hiện lời hứa cả đời gả cho anh ta vậy thì tận lực dùng kim tiền đền bù cho anh ta đi, dù sao anh ta quả thực rất mê tiền.
Sau khi thương lượng xong chúng tôi cũng không cần phải ở lại mộ phần hồ ly nữa, liền đứng dậy cùng đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi tới miệng hố tôi mới phát hiện chỉ có tôi cùng Diệu Diệu và Đường Dũng di chuyển, Giao tiên vẫn ngồi ở nơi vừa rồi tôi nằm, gương mặt đăm chiêu như đang có điều suy nghĩ.
“Nghĩ gì vậy, còn không mau đi!” Tôi gọi Giao tiên một câu.
Lúc này Giao tiên mới phục hồi tinh thần, đáp lại một tiếng rồi mang tôi cùng Đường Dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056324/chuong-320-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.