“Không lên cây thì đừng trách móc ta. Quỳ Anh đã nói mọi việc không thể cưỡng cầu, điều này chứng tỏ mạng của con sóc nhỏ chưa phải tuyệt vào hôm nay.” Bé gái hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Bé gái di chuyển tôi lại thấy sau mông bé cái có một vật màu trắng thò ra đong đưa, hình như là cái đuôi!
Ôi, bé gái không phải là người?
Tôi cả kinh trong lòng, không tự chủ nhích tới gần muốn nhìn rõ một chút.
Chỉ thấy một cái đuôi to trắng như tuyết từ sau mông bé gái thò ra, đong đưa lên xuống, mỗi khi bé gái cao giọng chiếc đuôi to này cũng lay động hai cái phối hợp theo.
Đây tuyệt đối là một cái đuôi thật sự! Chỉ là một cái đuôi lông dài mềm mại xù to, sẽ là động vật gì?
Tôi thật sự cảm thấy kinh hãi, có loại cảm giác không nói ra được. Bé gái này thật giống như có liên quan gì đó tới tôi, chẳng lẽ tôi thật ra là yêu chứ không phải là người?
Nhưng tôi lớn tới như này không hề có bất kỳ điều dị thường nào, hơn nữa ba mẹ tôi đều là người bình thường, không phải là yêu.
Chẳng lẽ đây là kiếp trước của tôi?
Đời trước của tôi là yêu?
Như vậy Giao tiên từ đời trước đã bắt đầu đi theo tôi?
Đầu óc tôi càng thêm hỗn loạn.
Ngay khi tôi còn đang đoán xem bé gái này rốt cuộc là loài yêu vật gì thì đột nhiên phía trước xuất hiện biến cố, con sóc nhỏ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056319/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.