Tôi cười với Đường Dũng một tiếng, nói với anh ta tôi không sao, sau đó giùng giằng thoát khỏi ngực anh ta, tự mình ăn bánh xèo.
Đường Dũng nhìn tôi mỉm cười, mặt đầy vẻ yên tâm, luôn luôn bảo tôi cẩn thận kẻo nóng, không ai tranh ăn của tôi.
Tôi ăn hết một cái bánh xèo thì thân thể cũng coi như đã bình phục.
Đường Dũng hỏi tôi có còn muốn ăn gì nữa không, nếu như ăn đủ no thì anh ta sẽ đưa tôi về nghỉ ngơi trước, anh ta còn có chuyện khác phải làm.
Nghe anh ta nói quả thật tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, dẫu sao ăn no xong buồn ngủ cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa vừa rồi tôi đã hấp thu một lượng lớn yêu khí, cũng cần chút thời gian để ổn định lại.
Tôi liền bảo Đường Dũng đưa tôi trở về nhà trước, trên đường về nhà tôi còn thử liên lạc với Giao tiên, muốn hỏi rốt cuộc ông ta đang làm gì, nếu vừa rồi đã lên tiếng sao bây giờ còn không hiện thân.
Liên lạc một hồi tôi liền có một phát hiện kinh ngạc, lúc này yêu khí trong cơ thể tôi nhiều khiến liên lạc với Giao tiên trở nên dễ dàng vô cùng.
Trước kia giữa chúng tôi dường như chỉ là liên lạc một chiều, chính là Giao tiên có thể tùy lúc cảm nhận được tâm tư của tôi, có thể tùy lúc tùy chỗ nói chuyện với tôi, còn bình thường tôi chỉ có thể gọi Giao tiên phải đợi ông ta trả lời tôi mới nói chuyện được.
Nhưng bây giờ tôi mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056246/chuong-296-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.