Nhân viên ở đây được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù những nhân viên an ninh kia bị đánh nhưng nhìn thấy thiệp mời thái độ liền thay đổi, nói với nhân viên an ninh mấy câu, bảo họ lui xuống trước, sau đó gật đầu xin lỗi Đường Dũng, mời Đường Dũng đi vào.
Đường Dũng cũng không tiếp tục gây chuyện, thấy một tấm thiệp mời đã giải quyết vấn đề của chúng tôi, lúc này mới chú ý Trương Đán ở phía sau tôi, hỏi tôi: “Anh ta là ai.”
“Bạn học cùng cấp hai với tôi.” Tôi nói.
“Người anh em, cảm ơn.” Đường Dũng nói. Nói xong anh ta cũng không để ý có nhiều người nhìn, nắm lấy cổ tôi nửa kéo nữa đỡ đưa tôi đi vào bên trong.
Thấy cảnh này, biểu tình của Trương Đán bỗng nhiên trở nên mập mờ, anh ta đi sát theo sau chúng tôi, hỏi: “Lộc Dương, vị này là ai mà thân thủ rất tốt a. Theo tôi được biết nhân viên Hilton thuê đều là quân nhân giải ngũ, một có thể đánh được hai, người bạn này của bạn lại một chọi bốn cũng không yếu thế, rất lợi hại.”
“Phải, đừng nói một chọi bốn, cho dù chọi bốn mươi thì bọn họ cũng không đụng tới được đầu ngón tay tôi.” Đường Dũng nghe được Trương Đán khen liền phổng mũi, cũng không để ý có quen Trương Đán hay không mà tiếp tục tán dóc.
Tôi chỉ biết im lặng, muốn cùng Giao tiên ói một cái, vừa quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy tung tích Giao tiên đâu.
Lão Giao tiên này, bệnh cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056231/chuong-292-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.