Còn tại sao Tô Mộc lại không bị sao, cái này lại càng dễ hiểu, bởi vì hồn tích kia là thân thích của Tô Mộc, cùng một phe với chúng tôi cho nên vừa rồi ông ta mới cứu mạng tôi ngay trước miệng của con rồng.
Nói xong mặt tôi còn hiện lên vẻ tự đắc, khuyên bảo Lâm Yến Nhi có ý đồ xấu gì thì tốt nhất nên dừng lại, thực lực hồn tích vừa rồi cô ta cũng thấy, nếu như lúc này gây chuyện với chúng tôi thì nhất định hồn tích sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Yến Nhi không lên tiếng, xung quanh cô ta vẫn tản ra mùi vị uy hiếp nhưng bây giờ cô ta đã bị thương nặng, ngay cả Đao Minh sắc mặt cũng không quá tốt, dĩ nhiên không dám gây chuyện với tôi. Nghĩ vậy nên tôi cho rằng tôi đã nói đến mức này thì bọn họ cũng nên rút lui.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, bọn họ không có chút ý nào là muốn rút lui. Sau khi biết được thư sinh kia là hồn tích, Lâm Yến Nhi liền lui về phía sau, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống nhắm mắt một lòng một dạ chữa thương.
Lần này liền đến phiên tôi lo lắng, vốn nghĩ mượn danh tiếng hồn tích để hù dọa cô ta, mặc dù tôi không ưa cô ta từ rất lâu rồi nhưng quả thật tôi không đủ sức gây khó dễ cho cô ta. Bây giờ cô ta lại chữa thương ngay bên cạnh tội, lỡ như một lát cô ta hồi phục, hồn tích cùng Tô Mộc chưa đi ra thì không phải tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056220/chuong-288-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.