“Tại sao phải dùng tấm vải khổng lồ?” Tôi nói theo bản năng, dùng tấm vải để bịt mặt thì không cần phải to cũng vẫn chết đi?
“Bởi vì mặt ngươi quá to, vải bình thường không bịt hết được.” Thư sinh kia nói.
…
Tôi trong nháy mắt bị nghẹn không biết nên nói cái gì cho phải, không nghĩ tới lời của người cổ xưa lại độc mồm độc miệng như vậy, tôi với anh ta không thù không oán vậy mà anh ta cứ như vậy rủa tôi.
Hơn nữa quả trứng kia ấp ra không hoàn toàn là con rắn nhỏ mà!
Đây chính là rồng! Cho dù nó còn nhỏ thì nó vẫn là rồng!
Hơn nữa ai quy định gia chủ Tô gia thì nhất định phải lợi hại? Tôi tự nhiên được được gia chủ Tô gia thì có ai từng chỉ bảo cho tôi?
Tôi thật oan muốn chết, nhưng trước mặt người này ngay cả dũng khí giãi bày tôi cũng không có, chỉ lấy hết can đảm hỏi anh ta: “Rốt cuộc ngài là ai? Hình như rất quen thuộc với Tô gia, có thể phiền ngài tự giới thiệu cho tôi một chút, sau này tôi cũng có thể cần báo đáp ân cứu mạng cho ai.”
“Ngươi nhận ra ta là hồn tích mà không biết ta là ai?” Thư sinh kia sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tôi quả thật không biết phải nói gì nữa, bây giờ tôi đã không nhịn được một chút xem thường, cũng không biết từ đâu lại có người như vậy, anh ta rất nổi tiếng sao? Dựa vào cái gì mà tôi nhận ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056217/chuong-287-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.