Tôi liền liếc hắn một cái, nói Diệu Diệu không sao là tốt. Nói xong tôi chỉ sáu người kia vẫn không ngừng kêu rên, hỏi Đường Dũng: “Vừa rồi không phải anh đã điểm huyệt khóc của bọn họ chứ, sao bọn họ cứ một mực khóc lóc không ngại mất mặt, tôi cũng không khuyên được.”
“Khóc?” Lúc này Đường Dũng mới chú ý tới sáu Long Phù vẫn còn đang nằm trên đất, hơn nữa vẫn phát ra tiếng rên vô cùng lớn.
Anh ta ôm Diệu Diệu khẽ lay động, cũng không biết anh ta làm thế nào, Diệu Diệu biến mất không thấy đâu. Sau khi an trí tốt cho Diệu Diệu xong, mặt Đường Dũng đầy kỳ quái đi tới sáu người kia, cúi người xuống kiểm tra.
Nhân lúc Đường Dũng bẩn rộn, tôi hỏi Tô Mộc làm sao anh ấy lại biết bảy phách của Diệu Diệu bị giam bên trong thai rồng, chẳng lẽ cách thai rồng anh ấy vẫn có thể cảm ứng được Diệu Diệu, quá là lợi hại.
Thấy tôi khen, miệng Tô Mộc cong lên cười, nói không phải anh ấy cảm ứng được, nơi này là trong long mạch, long khí xung quanh quá cường thịnh khiến mọi khí tức của quỷ hay người cũng đều bị che phủ, đương nhiên anh ấy không cảm ứng được Diệu Diệu. Sở dĩ anh ấy nói Diệu Diệu ở phía trên hoàn toàn là anh ấy phán đoán, không ngờ thật sự anh ấy lại đoán đúng.
Tôi liền không biết nói sao, chỉ đoán mò mà anh ấy nói chắc chắn như vậy, chuyện này e rằng cũng chỉ có Tô Mộc có thể làm được. Nếu như vừa rồi anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056198/chuong-281-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.