Vừa nói sát khi trên người Đường Dũng đã bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng anh ta còn không nhịn được huýt sáo, thật giống như anh ta là thiên tài, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra được.
Tôi thì thấy kinh tởm, nắm chặt tay lại đưa ra phía sau, nói: “Ách, là răng à, vậy anh tự cầm đi, đưa cho tôi làm gì.”
“Răng mặc dù là nhỏ nhưng cũng là xương trên người bọn chúng, lúc cần thiết có thể thông qua răng hạ xuống cấm chế khống chế thân thể bọn chúng. Bọn chúng bản lãnh đều không cao, em cũng có thể ứng phó, anh còn phải đi xem lão quỷ thế nào, chỉ một mình anh ta cứu Diệu Diệu anh không yên tâm.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta cũng không để ý tới sự chống cự của tôi, trực tiếp kéo tay tôi từ sang lưng ra rồi thả những cái răng kèm máu kia vào tay tôi, sau đó bóng người loáng một cái đã biến mất không thấy.
Lúc này tôi cũng sắp khóc, răng cùng máu dính nhớp nhúa khiến cảm giác trên tay rất ghê tởm, hơn nữa tên khốn Đường Dũng này đã dạy tôi hạ cấm chế với răng đâu, tôi làm sao có thể khống chế bọn chúng qua răng?
Cũng may đám người kia sau khi bị Đường Dũng nhổ răng cũng không có hành động gì, tất cả đều nằm trên đất kêu rên, cho dù thống khổ vì mất đi răng cửa cũng không có ai tỉnh hồn lại.
Tôi nhìn bộ dáng thể thảm kêu rên của bọn chúng không khỏi kỳ quái, mất một cái răng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056196/chuong-281-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.