“Ta làm sao biết, xương của nó không khắc chữ mà.” Giao tiên tức giận nói. Ánh mắt của ông ta từ khi đi vào liền chưa rời khỏi bộ xương rồng, đứng một bên lưu luyến nhìn chằm chằm bộ xương, nói: “Mười có tám chín phần bị người hại chết. Rồng mặc dù lợi hại nhưng dù sao cũng là thú vật, không thể so với loài người là chúa tể thế giới, cho dù bản lãnh lớn hơn nữa cũng chỉ có con người mới có thể giết nó. Có trách chỉ trách mạng nó không tốt, thấy rồng thai sắp sinh liền giáng thế, không ngờ lại mất mạng.”
Vừa nói Giao tiên vừa thở dài.
Tiếng của ông ta vừa dứt, Đường Dũng cùng Tô Mộc đồng loạt quay đầu nhìn sang ông ta, không đợi tôi mở miệng Đường Dũng đã hỏi trước: “Rồng thai? Ý ông đây là xương của rồng mẹ, trước khi chết còn mang thai?”
“Phải, bụng nó lớn như vậy không phải mang thai thì là cái gì?” Giao tiên hỏi ngược lại.
Nghe Giao tiên nói tôi liền ngẩng đầu nhìn về phía bụng rồng, muốn nhìn một chút xem rồng trong truyền thuyết mang thai có dáng dấp như thế nào.
Thế nhưng bộ xương rồng này thực sự quá lớn, tôi ngoại trừ có thể nhìn mấy khớp xương to lớn trên đỉnh đầu tôi ra thì không thấy được gì cả, càng không nhận ra được đâu là bụng rồng.
“Chẳng trách, đang êm đẹp bọn chúng lại bắt Diệu Diệu mang đến, hóa ra là bởi vì nơi này có thai rồng.” Đường Dũng lạnh giọng nói, anh ta thật giống như hiểu được điều gì.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056191/chuong-280-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.