“Ta cũng… không biết. Hơn ba trăm năm không dùng tới long ngữ, ông đây cũng đã sớm quên sạch.” Giao tiên vội kêu lên.
Có thể thấy được ông ta cũng đang rất nôn nóng, chỉ mong nghe hiểu rồng kia nói ý gì nhưng bây giờ ông ta càng luống cuống lại càng quên sạch tiếng của loài rồng. Không đợi ông ta kịp nhớ ra, tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai tôi đột nhiên biến mất.
Tôi cùng Giao tiên ngây người một lát, có cảm giác như cách một đời người như lúc nằm mơ mới tỉnh vậy, giống như âm thanh rồng ngâm kia căn bản không tồn tại, chúng tôi nghe cũng là ảo giác.
“Dương Dương, hai người không sao chứu?” Tô Mộc mặc dù không nghe được tiếng ngâm của rồng nhưng anh ấy luôn chú ý tôi, thấy biểu hiện của tôi cùng Giao tiên quá quái dị liền lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu một cái, cau mày nói với anh ấy tôi không sao, chẳng qua chỉ không biết tại sao tiếng rồng ngâm kia bỗng nhiên lại không thấy, cũng không biết vừa rồi nó kêu lên với tôi là có ý gì.
Xác nhận được tôi không sao, chân mày Tô Mộc mới dãn ra mấy phần, nói bất kể con rồng kia muốn nói gì với tôi thì ít nhất bây giờ với tôi nó không có ác ký, nếu không bằng bản lãnh của nó, ba chúng tôi bao gồm cả Giao tiên đều đã chết hết rồi.
Lời của anh ấy trong nháy mắt liền khiến Giao tiên bất mãn, bĩu môi nói: “Là ngươi cùng Dương Dương chết, bằng bản lãnh của ông đây chuồn trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056181/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.