Tô Mộc nghe vậy cười một tiếng, đưa tay lên xoa xoa tóc tôi, dịu dàng nói: “Em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, những chuyện này cứ giao cho anh, em chỉ cần buông lỏng thoải mái một chút là được. Cứ coi như đến nơi này thám hiểm, thật khó khăn mới có thể nhìn thấy long mạch, người bình thường có mua vé cũng không nhất định có thể thấy.”
“Lúc này anh còn có tâm tư đùa.” Tôi nói, có điều được Tô Mộc xoa dịu trong lòng tôi nháy mắt đã buông lỏng không ít.
Lúc này tôi mới nhớ ra hình nhưu tôi còn chưa xem thật kỹ long mạch.
Mặc dù vừa rồi đi theo Giao tiên lên không trung cũng nhìn thấy dấu vết long mạch, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là hình dáng khe hở cùng những đống đổ nát của tòa nhà, long mạch chân chính có dạng gì thật đúng là tôi không biết.
Nghĩ tới đây tôi liền tò mò, trong lòng vô cùng mong đợi được thấy long mạch.
Chúng tôi đi dọc theo dấu vết đổ nát đi về phía trước, đại khái đi tới vị trí là đầu rồng tôi bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió thổi tới tai tôi, rất khó chịu.
Tôi liền ngoáy ngoáy lỗ tai nhưng cơn gió kia rất kỳ lạ, thật giống như nó có ý thức vậy. Toàn thân tôi đều không cảm nhận được có gió thổi, duy chỉ có lỗ tai tôi là cảm giác như gió đang chui vào trong, hơn nữa phát ra tiếng rít u u như dã thú đang kêu gào.
Tôi liền dừng bước, mặt đầy kỳ quái nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056179/chuong-277-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.