Quan sát tượng đất nung ở khoảng cách gần khiến tôi không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, không ngờ tới tượng đất nung có thể đạt tới tay nghề này. Những tượng đất nung này được tạo hình rất tinh xảo, mỗi một tượng đều giống hệt người thường, mi mắt trông rất sống động giống như đang nhìn chúng tôi. Chẳng trách vừa rồi Giao tiên tưởng những tượng đất nung này là người.
Ánh mắt Tô Mộc cũng nhìn trên người tượng đất lung, anh đưa tay quẹt một ít đất trên người tượng đưa lên mũi ngửi một cái: “Cũng không hẳn là từ đất đã nung, em xem hình dáng cùng gương mặt những người này không hề giống người Trung Quốc, hình dáng lại giống như người cổ xưa Thái Lan, hơn nữa đất trên những tượng đất này đã khô, không phải là mới làm, có tám chín phần mười là có từ xa xưa.”
Trong lòng tôi dao động một chút: “Đang êm đẹp ở dưới Hoàng cung lại chôn tượng đất nung, cái này có phải có liên quan tới trận pháp nào đó không? Nếu như là do Long Phù Thái Lan lưu lại vậy chúng ta có phải nên cách xa một chút, tránh cho vô tình bị trúng hàng đầu thuật.”
“Sợ?” Tô Mộc liền cười, nghiêng đầu nhìn tôi.
Mặc dù tôi quả thật rất lo lắng nhưng nhìn dáng vẻ thả lỏng của Tô Mộc liền biết cái này hẳn rất an toàn nên không còn sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Làm sao có thể, là em lo lắng cho sức khỏe của anh, dẫu sao lần này anh tới đây để sống lai, chúng ta cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056158/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.