“Làm gì? Đừng có nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, người khác không biết nghe thấy lại tưởng ta khi dễ ngươi.” Giao tiên cười hì hì nói.
“Tôi thấy hay ông chui ra khỏi thân thể Đường Dũng đi, từ khi ông chui vào trong thân thể anh ta thì ông lắm chuyện rồi đấy.” Tôi hung hăng nói, dù sao có Tô Mộc ở bên cạnh nên tôi cũng không sợ Giao tiên cố ý hù dọa tôi.
“Lộc Dương, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, cũng dám không để ông đây vào trong mắt, có phải cần ông đây biến thành rắn thì ngươi mới biết điều một chút phải không? Mới vừa rồi lúc ở trên máy bay cũng không biết là ai suýt chút nữa bị ông đây khiến cho sợ són đái. Ngươi là người trợ tiên của ông đây lại còn sợ chính bản thể của ông, có mất mặt hay không…”
Thấy ông ta còn dám nói chuyện xấu hổ vừa rồi trước mặt Tô Mộc tôi liền càng nổi giận, đẩy Tô Mộc ngăn ở trước tôi ra, xông tới muốn chửi nhau với Giao tiên.
Chẳng qua tôi vừa đi về phía trước không được mấy bước thì cổ tay đã bị Tô Mộc nắm lấy kéo lại, lần nữa đem tôi kéo về bên cạnh anh ấy, nói: “Hai người đừng ồn ào nữa. Giao tiên, vừa rồi ông không bị sao chứ? Cổ trận đã phá chưa?”
Nghe Tô Mộc hỏi, Giao tiên cười lạnh một tiếng, nói: “Bị thương? Chỉ bằng bản lãnh cổ sư ngũ trùng của cô ta mà muốn làm bị thương lão tiên? Vậy lão tiên sau này làm sao còn lăn lộn trong yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056155/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.