Vừa nói ông ta đã đi tới bên cạnh Đường Dũng, lấy tay vạch mí mắt Đường Dũng nhìn một chút.
Tôi rất lo lắng cho Đường Dũng, cũng tiến tới nhìn, chỉ thấy mắt của Đường Dũng đã trở nên ảm đạm, giống như phía trên được bao phủ bởi một lớp sắp nến trắng, ngay cả con ngươi đen cũng không thấy đâu.
Bộ dáng kia tương đối đáng sợ, tôi không có chuẩn bị tâm lý gì lúc này liền bị dọa hét lên một tiếng.
“Đừng sợ, Dương Dương, cậu ta bây giờ không có bất cứ chút sức lực nào, sẽ không có chuyện xác chết vùng dậy. Kỳ lạ là bây giờ cậu ta cũng không thở tim không đập, theo lý mà nói đã là xác chết nhưng sao âm khí trên người lại không tăng thêm chút nào?” Giao tiên cũng không quay đầu lại, vẫn cau mày nhìn chằm chằm Đường Dũng, nói.
“Liệu có phải… thế giới âm dương ở Thái Lan khác chúng ta? Đường Dũng hôm qua có nói, lý luận thuật pháp Thái Lan cùng Trung Quốc chúng ta hoàn toàn khác nhau, cho nên khi chết triệu chứng cũng không giống nhau?” Tinh thần tôi từ từ bình ổn lại nhưng vẫn không dám nhìn vào đôi mắt mờ đục như sáp của Đường Dũng, chua xót nói.
Dù sao bây giờ anh ta cũng là sư phụ tôi, không nghĩ tới hôm qua vẫn còn giảng giải cho đồ đệ này sự khác biệt của thuật pháp hai bên Trung Thái mà hôm nay tôi đã phải đem lý luận này áp dụng trong trường hợp của anh ta.
“Sẽ không, cho dù là thuật pháp Trung Quốc hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056135/chuong-265-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.