Chương trước
Chương sau
Có lẽ là do thấy tôi gọi anh ta là sư phụ, cũng có lẽ là thấy tôi cười, rốt cuộc trên mặt anh ta cũng mỉm cười một chút, gật đầu nói vậy thì tốt, anh ta bây giờ đã mệt không chịu được, phải ngủ một chút.

Vừa nói anh ta vừa ngắm mắt, tựa vào ghế chìm vào giấc ngủ.

Tôi thấy anh ta mệt mỏi như vậy cảm thấy rất thương, không dám lên tiếng nữa, cho đến khi máy bay hạ xuống ở Băng Cốc tôi mới vỗ Đường Dũng nhè nhẹ một cái, gọi một tiếng sư phụ.

Nhưng khiến cho tôi bất ngờ, Đường Dũng lại ngủ như đã chết, tôi gọi anh ta mấy câu cũng không thấy anh tra phản ứng lại.

Đưa mắt nhìn người trên máy bay đã đi hết khiến tôi lại càng gấp gáp, vừa gọi vừa ra sức lay anh ta dậy.

Nhưng anh ta giống như đã chết, tôi lay rất mạnh, bất chợt tay anh ta buông thõng về sau, sắc mặt cũng xanh mét.

Tim tôi thắt lại, sợ hết hồn, tay run rẩy đưa tới trước mũi Đường Dũng kiểm tra.

Xong rồi, Đường Dũng không còn thở?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.