Đường Dũng lại không chối, mặc kệ ánh mắt dò xét của ông già đang nhìn anh ta, cuối cùng anh ta thở dài một cái, hỏi ông già: “Bây giờ người chưa tìm được, chuyện trong chùa cũng không ai biết rõ ràng, nếu người bà con kia của tôi trước khi đi là ở tại nhà ông thì chắc ông có thôn tin cá nhân của ông ta?”
Nghe Đường Dũng hỏi, sắc mặt ông già liền cả kinh, giống như vừa nhớ ra điều gì đó, nói thẳng: “Có lẽ tôi biết người thân của cậu đi đâu. Ngày hôm qua trước khi đi ông ta tìm tôi hỏi tôi về hai tấm bản đồ, một cái là bản đồ Thái Lan một cái là bản đồ Băng Cốc, còn nhờ tôi chỉ vị trí Hoàng cung trên bản đồ Băng Cốc. Phải có tám chín phần ông ta đi Băng Cốc.”
“Lại là Băng Cốc…” Đường Dũng trầm ngâm một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ một lát, thái độ của anh ta đối với ông già đã tốt hơn mấy phần, nói cảm ơn rồi kéo tôi xuay người rời đi, quay lại đám phế tích của ngôi chùa kia.
“Dương Dương, xem ra bây giờ không đi Băng Cốc cũng không được. Diệu Diệu là quỷ, không dễ dàng hồn phi phách tán như vậy, mười có tám chín phần là bị người làm nổ sập chùa mang tới Băng Cốc. Anh nhất định phải đi Băng Cốc cứu Diệu Diệu.” Đường Dũng đứng yên trong phế tích, nói với tôi, giọng anh ta mang sự kiên định chưa từng có.
Ở vào hoàn cảnh này dĩ nhiên tôi không thể nói không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056131/chuong-264-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.