“Đi Băng Cốc?” Tông sửng sốt một chút, khiếp sợ nhìn Đường Dũng.
Tất nhiên trong lòng tôi nguyện y đi Băng Cốc, dù sao Tô Mộc ở Băng Cốc, đi gặp anh ất dĩ nhiên tôi sẽ vui vẻ hơn là đi chơi với Đường Dũng. Nhưng lần này Tô Mộc đi Băng Cốc là để sống lại, mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh ấy làm gì nhưng anh ấy có việc của anh ấy, tôi cùng Đường Dũng tùy tiện đến sẽ không khiến anh ấy gặp phiền phức chứ?
Suy nghĩ một chút tôi liền nói: “Băng Cốc chỉ là thủ đô của Thái Lan mà thôi, có gì vui vẻ mà chơi. Hiếm khi tôi đi Thai Lan, anh bảo chuẩn bị đưa tôi đi đảo vui chơi mà, đảo Phuket gì gì đó, ngay cả đồ lặn tôi cũng đã chuẩn bị, chỉ chờ tới đảo để chơi.
Nói xong tôi còn nói thêm một câu: “Hơn nữa thật sự Tô Mộc không đi Thái Lan. mới vừa rồi không phải anh cũng thấy là Tô Mộc tự mình lái xe đưa tôi đến sân bay, sau đó anh ấy quay về sao. Nếu như anh ấy muốn đi Thái Lan thì sao lại không đi cùng chúng ta, có cần phải giấu chúng ta đi một chuyến khác không?”
“Có đúng hay không chúng ta đi Băng Cốc một chuyến là sẽ biết.” Đường Dũng cười ha hả nói. Nói xong anh ta còn đưa tay vỗ bả vai tôi một cái, nói nếu muốn tới đảo bơi lội thì chờ đi Băng Cốc xong anh ta sẽ đưa tôi đi, dù sao visa cũng có thời hạn tận một tháng, nếu có gì xảy ra thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056125/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.