Ba tôi liền đưa giấy tờ đất cho cảnh sát xem, hàng xóm bên cạnh sở dĩ dám tranh sân nhà bà tôi vì thấy bà tôi không đưa ra được giấy tờ đất, bây giờ bỗng nhiên ba tôi đem giấy tờ đất lấy ra khiến khí thế hàng xóm trong nháy mắt xẹp xuống.
Vốn tưởng có giấy tờ đất thì chuyện cũng coi như kết thúc, nhưng vào lúc này đột nhiên hàng xóm níu đất lại, nói mặc dù bà nội tôi có giấy tờ đất nhưng mảnh đất kia trước giờ đều là của nhà bọn họ, hơn nữa mộ tổ tiên bọn họ ở nơi này, không tin thì bọn họ có thể đào sân nhà bà nội tôi trước mặt cảnh sát, xem có phải quan tài tổ tiên nhà bọn họ chôn ở đây không.
Ba mẹ tôi nghe được việc này liền ngớ ngẩn, ở nông thôn mộ tổ tiên rất có ý nghĩa đối với một gia tộc, mộ tổ tiên nhà ai ở đâu thì mảnh đất ấy cũng ngầm được coi là của họ, chính quyền cũng không có quy định gì trong việc này. Nhà này ông bà tôi vẫn luôn sống, giờ ông tôi đã về với đất, đột nhiên nói với bà nhà của bà vốn là mộ tổ tiên nhà khác, trong sân nhà bà có quan tài, bà già rồi sẽ cảm thấy thế nào?
Có quá kinh sợ mà chết không?
Lúc ấy ba tôi cũng cơ trí, liền đưa bà nội tôi đến nhà dì gần đó, bảo dì cho bà nội tôi ở tạm. Sau đó để hàng xóm đào sân, ông cũng muốn nhìn một chút trong cái sân mình lớn lên từ nhỏ tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056102/chuong-257-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.