Đường Dũng nhìn theo hướng sâm tinh biến mất cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái rồi cầm cái rễ vừa chặt của sâm tinh đi tới bên Tô Mộc.
Tôi liền tiến lên trước, muốn thấy tận mắt Tô Mộc tỉnh lại. Nếu như khi Tô Mộc tỉnh lại thấy tôi đầu tiên hẳn anh ấy nhật định sẽ vui vẻ.
Nhưng tôi vừa mới tiến tới thì Đường Dũng đã nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nhìn về phía Giao tiên, giọng không cao không thấp nói: “Còn không đem người trợ tiên của ông đi ra ngoài? Lát nữa trong quá trình làm phép có điều gì sơ suất khiến cô ấy bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Cô ấy không phải là học trò của ngươi sao? Còn là đệ tử bế môn, xảy ra chuyện ngươi là sư phụ lại không chịu trách nhiệm?” Giao tiên bĩu môi nói.
Có điều mặc dù ông ta nói lại như vậy nhưng vẫn đưa tay kéo tay tôi, nói: “Ngoan, theo ta ra ngoài, lát nữa sẽ rất nguy hiểm, ai biết một hồi sẽ có thứu quỷ gì từ ngực Tô Mộc chạy ra. Chúng ta cứ tránh đi một chút, tranh cho Đường Dũng chữa khỏi cho Tô Mộc thì ngươi lại xảy ra chuyện.”
Giao tiên nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài.
Mặc dù tôi còn có chút không cam lòng, nhưng Giao tiên đã nói như vậy, cũng không cho tôi cơ hồi phản kháng, liền chỉ có thể theo Giao tiên ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách chờ.
Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, nhất là quá trình chờ Tô Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056091/chuong-255-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.