Huống chi không để Đường Dũng thử cũng không được, quỷ quậy phá càng ngày càng dữ, quả thực ông cũng không còn biện pháp gì.
Trưởng thôn thở dài một cái, thầm nói mạng khổ, sau đó bảo người dân trong làng trước hết bình tĩnh, để Đường Dũng vào nghỉ ngơi uống nước một chút.
Nhân lúc Đường Dũng nghỉ ngơi, trưởng thôn liền nói: “Chuyện lần này là do Lưu Đại Tráng trong thôn chúng tôi tạo nghiệt, mấy ngày trước cậu ta lên núi hái thuốc gặp phải mưa lớn. Sườn núi trơn trượt khiến Lưu Đại Tráng bị trượt xuống, cuối cùng ngã vào trong một sơn động. Sơn động kia là nơi hoáng phế rất nhiều năm, bên trong không có bất cứ thứ gì ngoài một bình gốm vỡ, nhìn qua có vẻ lâu năm, giống như là đồ cổ.”
“Lưu Đại Tráng liền nổi lòng tham liền ôm bình gốm kia trở về, nhưng lần này lại là đắc tội với ngài Long Thần. Đầu tiên là ông Thái vốn là người già nhất làng than nhức đầu, còn nói có người xa lạ vào trong thôn, cứ đứng một bên huýt sáo nhìn ông ta chằm chằm.”
“Lúc ấy chúng tôi còn không biết Luu Đại Tráng kia là con rùa trộm đồ của Long Thần nên cũng không coi chuyện này ra gì, tìm một thầy thuốc tới xem bệnh cho ông Thái. Không tìm ra bệnh nên chúng tôi chỉ nghĩ ông Thái đã lớn tuổi rồi, nhức đầu nóng lạnh cũng rất bình thường, không tỉnh táo liền nói mê sảng, cho nên liền không để ý.”
“Kết quả đêm hôm đó ông Thái chết, chết một cách rất thê thảm. Buổi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056073/chuong-251-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.