Nói xong mặt anh ta vênh lên giống như anh ta vừa mới nói bí mật kinh thiên động địa, chờ tôi khen ngợi.
Tôi có chút thất vọng, giống như khí cầu bị xì hơi: “Èo, tôi còn tưởng là bảo vật gì, hóa ra là nhân sâm. Trên trăm năm chắc không khó tìm như vậy, anh không nói sớm cần loại dược liệu này để tôi bảo Tô Đoàn mua không phải tốt hơn sao. Tô gia bọn họ danh vọng như vậy không biết chừng trong nhà cũng có, đâu đến nỗi phải chạy xa như vậy.”
“Dương Dương, cái này thì em không biết rồi.” Đường Dũng khẽ nhếch môi, nói: “Em cho là nhân sâm trăm năm nơi rừng nguyên sinh có ở khắp nơi sao mà đòi đi mua, cho dù em có mua được thì đó cũng là giả. Chưa cần nói có đúng trăm năm hay không, chỉ cần xét tới sống hoang dại trong rừng nguyên sinh thì đã tới chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là không phải rồi. Hơn nữa cho dù em có thật sự mua được nhân sâm trăm năm từ rừng nguyên sinh cũng là vô dụng. Nhân sâm từ xưa tới nay được coi là dược liệu bổ khí, không ai biết nhân sâm cũng có khí tính của mình, sau khi rút ra khỏi đất thì linh khí của nó liền biến mất, ăn nó với ăn củ cà rốt cũng không có gì khác nhau nhiều.”
“Thật hay giả? Nếu như nhân sâm lấy ra khỏi đất không khác gì củ cà rốt thì tại sao Hoàng đế ngày xưa lại quý như vậy, trực tiếp ăn cà rốt không phải cũng tốt sao?” Tôi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056055/chuong-247-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.