“Cái này có là gì? Lúc anh gặp nạn anh ta cũng lôi anh như vậy ném vào trong bọng cây, lúc ấy anh nói gì? Cái này gọi là oan có đầu nợ có chủ, không phải không báo thù mà chưa tới lúc.” Đường Dũng lần nhe răng cười đểu, cúi đầu nhìn Tô Mộc đang bị kéo lê trên mặt đất thầm thoải mái.
Tôi bất lực, thở dài, không nghĩ tới Đường Dũng lại thù dai như vậy. Hơn nữa chuyện này đúng là Tô Mộc tạo nghiệt trước, tôi cũng không dám xin tha cho anh ấy tránh cho chọc tức Đường Dũng khiến anh ta lại mặc kệ.
Chẳng qua tôi có chút không hiểu, cả Tô Mộc và Đường Dũng đều là người lớn, hai người đàn ông tại sao lại cứ như hai đứa trẻ, gây chuyện qua lại như vậy.
Sau khi vác được tôi cùng Tô Mộc lên vai, Đường Dũng hít sâu một hơi, bảo tôi cũng hít vào một hơi lớn, sau đó ‘ùm’ một cái nhảy vào trong nước.
Tôi bị Đường Dũng nhấn chìm xuống, sau đó hai chân anh ta đứng yên, ở dưới nước nhịn thở rồi đi về phía trước.
Tôi trong nháy mắt muốn chửi thề, vừa rồi Đường Dũng bảo tôi nín thở tôi còn tưởng anh ta làm chuyện gì cao thâm, kết quả chính là anh ta không biết bơi liền mang chúng tôi chìm trong nước rồi đi ra từ từ!
Phương pháp ngu ngốc này có lẽ cũng chỉ anh ta nghĩ ra được. Cũng may đài tế cách cửa ra không xa, Đường Dũng mang chúng tôi gắng sức đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa tôi liền chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056051/chuong-246-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.