Tôi khóc thắt ruột thắt gan, nhưng cho dù tôi khóc thế nào thì thân thể Tô Mộc cũng càng ngày càng lạnh, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không thấy nữa.
Không phải anh ấy sắp chết chứ?
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy đột nhiên hiện lên quy nghĩ này, vạn quỷ chết mới có một thành hồn tích, còn lại chín ngàn chín trăm chín mươi chín quỷ sau khi chết sẽ hóa thành hư vô. Tôi không dám đánh cuộc Tô Mộc sau khi chết còn có cơ hội biến thành hồn tích hay không nên chỉ có thể đem dốc toàn lực chút âm khí trên người dù không còn nhiều rót lên trên người Tô Mộc.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, trước kia chỉ cần âm khí đi đến gần người Tô Mộc thì thân thể anh ấy sẽ hút lại, thật giống như nam châm vậy, sau đó sẽ hút âm khí vào bên trong cơ thể. Bây giờ từ trong cơ thể anh ấy lại truyền tới cảm giác bài xích, giống như bên trong thân thể anh ấy có thứ gì đó đẩy ra, mặc cho tôi cố gắng thế nào thì âm khí cũng không đi vào được quá phân nửa.
Tôi hoàn toàn bối rối, ngồi bệt xuống đất không thể làm được gì. Nếu như Tô Mộc lại chết như vậy thì có phải tôi sẽ không còn được gặp anh ấy?
Tim tôi giống như bị kim châm vậy, cũng không quản Tô Mộc có thể hấp thu âm khí hay không liền cố hết sức đem âm khí đập lên người Tô Mộc, bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056044/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.