“Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.
“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.
Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.
Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”
“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056040/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.