Theo tôi biết đó là dòng chảy nam bắc, nguồn nước cuồn cuộn không ngừng, cũng không biết Kim Đạt Hải nghĩ thế nào lại muốn chờ một con sông chảy cạn, đây là không biết đến năm tháng nào.
Chỉ cần có thời gian thì chúng tôi sẽ lại có hy vọng.
“Nói như vậy có phải ta còn phải cảm ơn ngươi.” Tôi cười với Kim Đạt Hải một tiếng. Vừa nói tôi vừa gọi Giao tiên trong lòng, tôi nghĩ biện pháp để ông ta đi ra ngoài, sau đó ông ta hãy nhanh chóng đến Tô gia gọi cứu viện.
Cho dù biểu hiện của Kim Đạt Hải rất lợi hại, đánh chúng tôi trở tay không kịp, nhưng hắn kiêng kỵ Diệp gia thì chứng tỏ thực lực Tô gia cũng đủ đối phó với hắn, chỉ cần Tô Thịnh còn nhận Tô Mộc là chú Hai thì vẫn sẽ chịu dẫn người tới cứu, vậy thì chúng tôi sẽ có cơ hội thoát thân.
Chẳng qua không biết có phải có liên quan tới trận pháp kia không, lúc này trong tôi chỉ có một mảnh sương mù, giống như bị khói chặn lại tầm mắt vậy, căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của Giao tiên.
Ông ta ở ngay phía dưới tôi, tôi cố gắng tập trung sự chú ý, tưởng tượng ra vị trí của Giao tiên, lấy ra một luồng yêu khí lớn nhất có thể từ yêu hạch đập tới vị trí của Giao tiên.
“Đừng phí sức, ngươi không phát hiện khí tức nơi này hoàn toàn loạn sao? Diệp Phong đã sớm bỏ đi phong thủy chỗ này, hai khí âm dương ở chỗ này cũng không thể khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056033/chuong-242-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.