“Niết bàn? Niết bàn là gì?” Đầu óc tôi bị lời của Kim Đạt Hải khiến cho choáng váng, muốn di chuyển khỏi đám nước đen nhưng chân tôi lúc này giống như mọc ra từ đầy, căn bản không nhúc nhích được.
Đá dưới chân tôi vẫn không ngừng trồi lên, chớp mắt tôi đã cao hơn so với bọn Đường Dũng cỡ một thân người, nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Vô hình tôi có cảm giác như mình đang ở trên đài hiến tế, thạch nhũ trong động vẫn không ngừng rót nước xuống giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, chớp mắt đã nhấn chìm cả Giao tiên và Đường Dũng. Từ khi bọn họ bị ngăn trở đã không phát ra được chút âm thanh nào, cũng không nghe được âm thanh của tôi, trận pháp kia quen thuộc dị thường, giống như khi tôi ở trong mộ Võ Tắc Thiên tại lạc Dương bị Lâm Yến Nhi khống chế bị đoạn thân thể ngay trước mặt Tô Mộc.
Hóa ra từ ban đầu Lâm Yến Nhi đã dùng thuật pháp của Diệp gia, hoặc có lẽ lúc đó ở hiện trường không chỉ có một mình Lâm Yến Nhi, không chừng lúc ấy còn có người của Diệp gia trong bóng tối thi triển thuật pháp này trợ giúp Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi!
Tôi bừng tỉnh, nghĩ thông suốt nội tình chuyện Lâm Yến Nhi chiếm đoạt thân thể tôi lúc ấy, đáng tiếc bây giờ gặp chuyện này thì tôi có được chứng cứ Lâm Yến Nhi cấu kết cùng Diệp gia cũng vô nghĩa.
Rất nhanh chóng đài đá dưới chân đã đưa tôi lên tới đỉnh động, cùng trồi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056031/chuong-242-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.