Tôi lo lắng cho Tô Mộc, ra khỏi thư viện liền chạy tới điểm chờ taxi, muốn nhanh chóng đi xe trở về trường học, ai ngờ tôi vừa chạy được hai bước thì cổ tay đã bị Đường Dũng dùng sức kéo lại.
Bất chợt tôi bị mất thăng bằng ngã nghiêng về sau, vừa vặn nằm gọn trong ngực Đường Dũng.
“Anh làm gì vậy?” Tôi nóng nảy.
Vừa định nổi giận thì Đường Dũng đột nhiên đưa nắm tay tới trước mặt tôi, xòe bàn tay ra toét miệng cười một tiếng: “Đón xe chậm, chúng ta lái xe đi.”
Không biết từ lúc nào trong tay anh ta lại có chìa khóa xe, là xe của Tô Đoàn.
Lúc này tôi mới nhớ là Tô Đoàn đi xe tới, bây giờ cậu ấy nằm viện hiển nhiên xe cũng ở bệnh viện.
Tôi nháy mắt vui mừng, đổi giận thành cười, vừa quay đầu đi tới xe Tô Đoàn vừa hỏi Đường Dũng mượn chìa khóa xe của Tô Đoàn lúc nào, đúng thật nắng hạn gặp mưa rào.
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng giả bộ thở dài bất đắc dĩ, nhìn tôi nói sâu xa: “Còn có thể lúc nào, em biết Tô Mộc gặp nguy hiểm liền vội vã xông ra ngoài, anh dĩ nhiên phải lo lắng chu toàn cho kẻ không biết suy nghĩ cân nhắc là em, an toàn của em mới là quan trọng. Vì bảo vệ em nên anh chỉ có thể đưa em đi làm chuyện em muốn làm, dù em có xuống mười tám tầng địa ngục anh cũng sẽ liều mình đi theo bảo vệ mỹ nữ.”
“Đường Dũng…” Nhìn bộ dáng giả bộ bất đắc dĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056016/chuong-239-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.