“Cũng bởi vì Chung Quỳ là hồn tích nên mọi người mới đem ông ta treo lên cửa, hồn tích là thứ khắc chế quỷ, đối với người sống không có ác ý cho nên đối với con người mà nói thì hồn tích là thần cũng không có gì khác nhau. Ngày xưa kỹ thuật in ấn chưa tốt, không thể vào từng nhà để vẽ hình Chung Quỳ cho nên ngày lễ ngày tết mọi người sẽ dùng giấy đỏ thẫm viết lên một chữ Tích dán lên cửa, cho dù chỉ một chữ cũng dư sức chấn nhiếp được quỷ vật.” Lần này là Đường Dũng nói, lúc anh ta nói chuyện ánh mắt như có như không nhìn về phía Tô Mộc, biểu tình rất phúc tạp, vừa có một tia cười trên sự đau khổ của người khác nhưng cũng có một vẻ lo âu khiến tôi không hiểu đến tột cùng anh ta đang có suy nghĩ gì. Là sợ lần này Tô Mộc chết ở trong tay hồn tích hay là sợ Tô Mộc lần này không chết ở trong tay hồn tích?
Không hiểu được biểu tình trên mặt Đường Dũng, trong lòng tôi cũng nặng trĩu. Hồn tích đối với Tô Mộc là nói giống như là quỷ của anh anh ấy vậy. Từ khi mới bắt đầu đã không thấy tăm hơi nụ cười trên mặt Tô Mộc đâu, đổi thành một gương mặt lạnh tanh không cảm xúc. Tôi biết bây giờ anh ấy cũng rất lo lắng, liền thử dò hỏi Tô Mộc: “Hay chúng ta đi thôi, dù sao Tô Đoàn đã gọi điện cho Tô Thịnh, chuyện này liền dựa vào bọn họ đi, chúng ta… lại đi những nơi khác bắt quỷ cho Giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055976/chuong-230-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.