Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Mộc, đầu kia truyền tới tiếng chuông rất dài.
Không biết tại sao, bây giờ tôi lại có chút lo lắng, sợ Tô Mộc không nghe điện thoại.
Bởi vì từ lúc mua điện thoại cho anh ấy kỳ thực anh ấy dùng rất ít, hầu hết anh ấy chỉ dùng để gửi wechat, không giống người bình thường một chút nào, tôi thậm chí còn lo liệu có phải anh ấy không biết dùng điện thoại di động hay không.
Cũng may điện thoại reo vang hơn mười lần, đầu bên kia rốt cuộc truyền tới tiếng Tô Mộc: “Dương Dương? Sao thế?”
Hôm qua anh đi làm gì, không phải nói đi sớm về sớm sao! Kết quả anh đi một đêm không về!” Tôi nói.
Vốn tôi đang tức giận, cảm giác anh ấy lừa tôi, muốn chất vấn, nhưng sau khi nghe được tiếng anh ấy thì lựa giận trong lòng tôi nháy mắt tiêu mất hơn một nửa, vừa mở miệng còn có ý chất vấn thì nói đến phận sau giọng đã biến thành nũng nịu.
Anh ấy không trả lời, chỉ nói lớn hơn một chút, hỏi tôi thế nào, có phải một đêm không thấy đã muốn anh ấy?
“Em không có!” tôi nói.
Nói xong tôi hỏi khi nào anh ấy về, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy nói một chút.
Anh ấy thấy tôi nói giọng nghiêm túc liền cười, nửa đùa nửa thật nói được rồi, lần này trở về sẽ xem cô vợ hư hỏng có chuyện quan trọng gì.
Nói xong anh ấy cúp điện thoại, tôi cũng xuống lầu một vừa ăn sáng vừa chờ Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055941/chuong-223-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.