Giao tiên nghe thấy tiếng của tôi liền quay đầu nhìn tôi một cái, hai mắt của ông ta lạnh như băng một cái dị thường, hoàn toàn chính là động vật máu lạnh, thậm chí khiến tôi cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc Tô Mộc tức giận. Ngay cả Tô Mộc cũng có chút khẩn trương, nắm chặt tay tôi nói bây giờ tâm tính Giao tiên đang không yên, bảo tôi đừng đi tới.
Nhưng dù sao bây giờ Giao tiên cũng có dáng vẻ là người, hơn nữa trước mặt nhiều người gây náo động lớn như vậy nhất định đã kinh động tới cảnh sát, tôi là người trợ tiên của ông ta, tôi không thể không cản.
Đầu tôi nhanh chóc vận chuyển, cố gắng nghĩ ra cánh để tâm tình Giao tiên bình phục lại, đưa mắt nhìn xung quanh tìm nguyên nhân khiến Giao tiên đột nhiên giận dữ.
Nhìn một vòng tôi liền phát hiện đầu mối, nơi này là khu chợ hải sản, dường như xung quanh đều bày bán cá tôm gì đó, duy chỉ có một nhà này là bán thịt rắn, có không ít rắn bị nhốt trong lọ thủy tinh, bên cạnh còn có một cái thớt dính không ít máu bên trên, trên đó còn lưu lại không ít vẩy rắn, còn có da rắn bị lột ra.
Nhất định Giao tiên thấy cái này nên mới giận dữ, ông ta bây giờ là xà vương, tương đương với việc tất cả rắn đều là con dân của mình, chẳng trách vừa rồi tôi có cảm giác người thân của mình bị giết.
“Lộc Dương? Là Lộc Dương phải không? Mau báo cảnh sát, mau cứu tôi!” Ngay khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055929/chuong-221-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.