Tôi cười bảo mẹ tôi quản làm gì, gia phả bây giờ ai còn coi trọng, cho dù trên gia phả có tên hay không thì bọn họ cũng là người một nhà.
Mẹ tôi gật đầu một cái, nói cũng đúng.
Nói xong chúng tôi đã đi vào phòng ăn. Lúc này trong phòng ăn có rất nhiều mặc áo dài màu trắng, một người mặc như đầu bếp, ở bên trong bận tới bận lui, mẹ Tô Mộc còn ở bên cạnh không ngừng chỉ huy gì đó.
Nhận ra chúng tôi đến, mẹ Tô Mộc liền nhiệt tình nghênh tới, cười gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó chào hỏi ba mẹ tôi, bảo ba mẹ tôi vào ngồi.
Tôi cũng cười gọi một tiếng dì, sau đó ánh mắt chú ý tới sau lưng mẹ Tô Mộc.
Kỳ quái là trong phòng ăn chỉ có mẹ Tô Mộc và Tô Thịnh, cùng với một đống đầu bếp được mời tới nấu cơm, tôi không thấy cha Tô Mộc đâu.
“Sao bác trai không tới, có chuyện gì sao?” Tôi lặng lẽ hỏi Tô Mộc. Lúc này chúng tôi đã ngồi, bởi vì không có cha Tô Mộc nên chỉ còn mẹ tôi và mẹ Tô Mộc hàn huyên nói chuyện phiếm. Hai người phụ nữ gặp mặt không có chuyện gì khác ngoài chuyện khen con cái đối phương có bao nhiêu ưu điểm, bọn họ thích nhường nào, thêm nữa chính là khen đối phương còn trẻ đẹp.
Dù sao trong nháy mắt bọn họ đã nói chuyện rất nhiệt tình, giống như đã rất quen biết nhau.
Mặt Tô Mộc hiện lên vẻ thần thần bí bí, cũng không nói chotoi tại sao ba anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055923/chuong-220-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.