Anh ấy đã lo lắng thái quá rồi, mặc dù anh ấy không có ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ không có cảm giác an toàn, nhưng đây là khách sạn, lại là khách sạn năm sao, khắp nơi đều có bảo vệ, sẽ không có chuyện gì phát sinh. Huống chi bây giờ Lâm Yến Nhi đang bị thương nặng hẳn sẽ không chạy tới đây gây chuyện.
Nhưng Tô Đoàn đối với Tô Mộc là nói gì nghe nấy, nói cậu ta không được rời đi cậu ta liền không rời tôi nửa bước, có chút khiến tôi không được tự nhiên. Mặc dù tôi không phải là loại con gái cổ hủ nhưng đây là khách sạn, tôi ngoại trừ Tô Mộc ra thì ở cùng phòng với người đàn ông khác đều sẽ có cảm giác có lỗi với Tô Mộc.
Quả thật rất không tự nhiên, tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi chơi bài với Tô Đoàn. Tô Đoàn quả thật một bước cũng không chịu rời đi, thậm chí ăn tối cũng gọi nhân viên đưa tới phòng.
Tôi đã buồn rầu muốn chết, lần đầu tiên hy vọng Giao tiên nhanh tới như vậy.
Cũng may Giao tiên không phụ sự trông đợi của tôi, khi chúng tôi vừa ăn cơm tối xong thì một bóng đen to loắn trực tiếp xuyên qua cửa kính bay vào phòng tôi.
“Hồ yêu đâu, ở đâu, mau lấy ra để ông đây nhìn một chút.” Vừa tiến vào Giao tiên đã vội vàng nói.
Vừa nói Giao tiên đã lóe lên biến thành một con rắn đen nhỏ bám vào cổ tay tôi, mắt của nó chăm chăm nhìn Tô Đoàn.
Hai chân Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055847/chuong-202-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.