Từ Giang Minh chạy xe tới Lạc Dương mất khoảng sáu giờ, ban đầu tôi còn thích thú ngồi ngắm cảnh bên ngoài. Có điều chỉ chưa tới một giờ sau liền mệt mỏi, muốn nằm dựa vào người Tô Mộc nhưng ở giữa Tô Mộc và tôi còn cách nhau yêu thân.
Mặc dù cô ấy bị tôi chiếm một tuần lễ, cũng coi như là ân nhân của tôi, nhưng bây giờ lại ngồi giữa tôi và Tô Mộc khiến tôi trong nháy mắt không thấy vui vẻ.
Nhân dịp Tô Đoàn dừng xe nghỉ ngơi tại trạm dừng, tôi bảo Tô Mộc đem yêu thân đặt vào ghế trước bên cạnh ghế lái, sau đó tôi đã có thể nằm ở hàng ghế sau, gối đầu lên hai chân Tô Mộc, ngửa mặt nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tô Mộc.
Nhìn chưa được bao lâu tôi liền không nhịn được, đưa tay nắm tay anh ấy, hỏi anh ấy lần này đưa tôi ra ngoài sao lại nói với mẹ tôi là muốn ở Lạc Dương mấy ngày, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn đưa tôi đi du lịch.
Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, dùng bàn tay kia nhẹ nhàng sờ lên gò má tôi, cười nói: “Dĩ nhiên không phải đi du lịch mà là đem em đi bán.”
“Gạt người, anh không được bán em.” Tôi nhất thời không vui, hướng về phía Tô Mộc nũng nịu.
Tô Mộc giống như rất thích tôi nũng nịu với anh ấy, cười sâu hơn, sau đó nghiêm mặt nói: “Quả thật không phải đi du lịch, lúc trước ở vạn năm thọ vực nhìn thấy con yêu thử túc trực bên linh sàng kia, em còn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055808/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.