Không bao lâu sau dép của mẹ tôi liền xuất hiện trên cầu thang, chớp mắt mẹ tôi đã xuống tới lầu một, bà còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, người mơ mơ màng màng ngồi trên sa lon bên cạnh chúng tôi, uống một hớp nước, sau đó mở ti vi.
Tôi mắc cỡ mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, liều mạng đẩy Tô Mộc, muốn anh ấy rời khỏi cơ thể tôi. Nhưng Tô Mộc làm gì cũng không chịu xuống, hai tay vẫn ôm tôi thật chặt, mặt đưa sát bên trên mặt tôi, miệng thở vào tai tôi, nhỏ giọng cười nói: “Đừng cử động, bây giờ mẹ không nhìn thấy chúng ta nhưng có thể nghe được tiếng, nếu như em gây động tĩnh thì sẽ bị mẹ phát hiện, em làm thử xem.”
Tô Mộc đáng chết!
Nhất định là anh ấy cố ý!
Tôi cũng sắp tức chết, nhưng mẹ tôi ở ngay bên cạnh nên tôi không dám làm gì càn rỡ, không thể làm gì khác hơn là co người lại rúc vào trong ngực Tô Mộc, nghiêng đầu len lén quan sát mẹ tôi.
Bà vẫn chăm chú xem ti vi, nghiêm túc theo dõi phim, ánh mắt không để ý chút nào tới chúng tôi bên cạnh.
Xem ra Tô Mộc nói không sai, mẹ tôi thật sự không thể nhìn thấy chúng tôi.
Cho dù như vậy, mẹ tôi ở ngay bên cạnh, tôi cùng Tô Mộc đang ở chung một chỗ mập mờ như vậy, vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Tôi không dám cử động một chút nào, sợ bị mẹ tôi phát hiện, chỉ hy vọng mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055804/chuong-189-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.