Vừa rồi tôi còn rất lo lắng, sợ một lúc tôi nói nhiều chuyện như vậy ông không tiếp thụ nổi, cũng may khả năng lực tiếp nhận của ông vượt quá xa so với tôi nghĩ.
Có lẽ con người bị đẩy vào hiểm cảnh mới có thể kích thích ra tiềm lực vô tận, chuyện tới ập lên đầu cũng khiến ba tôi không thể không tin, dẫu sao vừa rồi chính mắt ông thấy Giao tiên biến thành lớn bây giờ lại đã thu nhỏ lại.
Hơn nữa từ nhỏ đã nghe những câu chuyện tiên hiệp, ba tôi không bao lâu đã đón nhận hiện thực này. Có điều ông vẫn nói với tôi, bảo khi nào tôi đổi lại người rồi sau đó mới về nhà, tránh khiến cho mẹ tôi sợ hãi, những chuyện anyf cũng không cần để cho mẹ tôi biết, chỉ cần nói với mẹ tôi Tô Mộc là thầy phong thủy là được.
Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cùng ba tôi thống nhất, sau đem ba mẹ tôi an trí thật tối tôi mới nhìn ra hành lang đã trống trơn, đột nhiên lo lắng.
Tô Mộc cũng đi lâu như vậy còn chưa quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bên chúng tôi chỉ có Tần Cát cùng Tô Mộc, huống chi trên người Tô Mộc vốn còn có thương, vạn nhất Lâm Yến Nhi còn có người trợ giúp thì tình cảnh của Tô Mộc không phải rất nguy hiểm sao?
Nghĩ tới đây ánh mắt tôi không khỏi chú ý tới thiên địa kích bên cạnh ba tôi, đây là thứ vừa rồi Lâm Yens Nhi đã ném cho ông. Ngày hôm qua rõ ràng Tô Mộc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055796/chuong-187-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.