Tôi bất chợt đưa mắt nhìn anh ta.
Thấy tôi nhìn mình, người đàn ông kia cười khiêm nhường lễ độ với tôi một cái, sau đó kéo một cái ghế đối diện tôi, cùng ngồi xuống chung với chúng tôi, cười yêu kiều nhìn Tô Mộc.
Không biết từ lúc nào mặt Tô Mộc đã tối lại, nhìn người đàn ông kia không vui: “Chị dâu cậu là người còn sống, loại đồ âm khí nặng như hoa bỉ ngạn sau này đừng cho cô ấy ăn.”
“Sao lại không? Chẳng phải vừa rồi anh còn bảo lần sau dẫn em tới ăn?” Tôi nói không vui.
Vốn tôi cũng không nhớ hoa bỉ ngạn, dẫu sao vật này hẳn thật quý nên chuyện Tô Mộc vừa đồng ý lẫn nữa dẫn tôi tới ăn tôi cũng không để trong lòng. Nhưng anh ấy làm người không thể như vậy, chuyện vừa mới đồng ý với tôi ngoảnh mặt một cái đã nói với người khác sau này không để tôi ăn, đây là có ý gì?
Thấy tôi nói Tô Mộc, người đàn ông kia liền nhìn hai chúng tôi cười lên, sau đó lại hỏi Tô Mộc: “Tô huynh đại giá đến chơi, không biết có gì phải làm không, cũng không phải chỉ tới ăn cơm chứ?”
Nhìn dáng vẻ nói chuyện của anh ta thì hẳn anh ta chính là ông chủ Tần Cát của tiệm cơm này. Tô Mộc gật đầu một cái, đem mục đích chủ yếu của chúng tôi nói cho Tần Cát, hy vọng anh ta có thể giúp chúng tôi đoạt lại thân thể.
Vốn anh ta đang cười ha ha, dáng vẻ rất thân quen với Tô Mộc, chuyện này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055787/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.