Những yêu khí kia đang được ăn bỗng nhiên phải quay về có chút không vui, còn giằng co với tôi một chút.
Cũng may những yêu khí kia coi như nghe lời, tôi dùng sức thu lại thì bọn chúng cũng bất đắc dĩ quay vào trong thượng đan điền của tôi.
“Giao tiên, nếu âm khí dư thừa đã bị cắn nuốt thì sao Tô Mộc còn chưa tỉnh?” Cho dù chân mày Tô Mộc đã giãn ra nhưng hai mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, không có vẻ là sắp tỉnh lại.
“Có lẽ do mệt quá?” Giao tiên nói.
Nó nói không chắc chắn, thậm chí trong giọng còn có tia chột dạ.
Tôi không khỏi nóng nảy, nói: “Ông nghĩ tôi ngu sao, quỷ đâu cần ngủ, ông thành thật nói đi, rốt cuộc anh ấy bị sao, có phải trên người còn bị thương?”
Giao tiên bĩu môi: “Nói nhảm, Đại sai Mặt Ngựa là thứ gì, không chỉ là dạ xoa mà là đại dạ xoa quyền thế ngập trời, ngay cả ông đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc, Tô Mộc nhà ngươi ngược lại trực tiếp đỡ một chiêu của Đại sai Mặt Ngựa, không bị hồn phi phách tán cũng đã là không tệ, bây giờ bị tổn thương là rất bình thường. Chờ đi, nhiều nhất là hai giờ nữa hắn có thể tỉnh.”
Hai giờ nữa sẽ tỉnh, như vậy chứng tỏ cũng không tính là thương nặng.
Lúc này tôi mới yên lòng, sau đó vừa nằm bên cạnh Tô Mộc sưởi ấm cho anh ấy vừa nói chuyện phiếm với Giao tiên, hỏi tại sao ba tôi lại hôn mê, ông ấy lúc nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055780/chuong-183-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.