Có điều hắn ta không biết, lúc này thân thể tôi đã bị Lâm Yến Nhi đoạt lấy, chỉ còn là hồn phách. Nếu như hôm nay không thể ngăn cản Lâm Yến Nhi cúng tế thì thân thể này tôi cũng không thể dùng tiếp, đến lúc đó tôi sẽ thật sự là cô hồn dã quỷ, đừng nói tôi bị âm sai bắt đi, ngay cả Tô Mộc cũng sẽ bị tôi làm liên lụy, bị âm sai phát hiện, vậy thì bị hắn ta trực tiếp bắt đi có khác gì nhau?
Nghĩ như vậy, tôi vốn đang sợ sắp vỡ mật lúc này lại không sợ nữa, hai chân run rẩy đứng thẳng, nói: “Chồng tôi mặc dù là lệ quỷ nhưng anh ấy cũng không có làm hại nhân gian, hơn nữa anh ấy tìm ông lên giúp cũng vì có ý muốn cứu người, ông thân là quỷ sai của âm phủ, không phải lấy nhân làm gốc, cứu người như lấy nước cứu lửa sao?
“Ha ha, lấy nhân làm gốc?” Đại sai Mặt Ngựa nghe thấy tôi nói đột nhiên cười lên, thật giống như nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy, mắt lạnh nhìn tôi: “Con người các ngươi vĩnh viễn đều tự cao tự đại như vậy, mấy ngàn năm nay đều thế. Đại sai là âm sai của Địa Phủ quả là không sai, nhưng âm sai chẳng qua cũng chỉ là người áp giải quỷ xuống âm phủ, chuyện người sống của các người âm sai không xen vào, cũng đừng nghĩ tìm âm sai hỗ trợ!”
Vừa nói hắn thật giống như bị tôi chọc giận, giọng càng ngày càng lạnh, móng tay sắc bén lại trực tiếp hướng tôi chụp tới.
“Mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055776/chuong-182-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.