“Cô tới đây lúc nào?” Cả người tôi run lên, bị Lâm Yến Nhi chạm vào khiến cả người nổi da gà, muốn tận lực nói chuyện với cô ta để kéo dài thời gian.
“Ngay tức thì.” Lâm Yến Nhi khẽ cười, nói.
Nói xong cô ta giống như đoán được tâm tư của tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nhảm, nhón tay nhỏ nhắn di chuyển từ gò má lên trên ấn đường, nhẹ nhàng bấm vào một cái.
Âm khí bốn phía xung quanh cô ta nháy mắt cuồn cuộn như giông bão, theo giữa ngón tay cô ta xông thẳng vào trong trượng đan điền của tôi.
“A!” Tôi chỉ cảm thấy thân thể sắp nổ tung, không nhịn được đau kêu lên thành tiếng, liều mạng giãy giụa, thân thể run lên bần bật.
Lâm Yến Nhi thấy phản ứng của tôi như vậy rất hài lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm, dường như âm thanh thống khổ của tôi với cô ta là điệu nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới.
Chớp mắt tôi còn chưa kịp hiểu điều gì thì âm khí đã lấp đầy thượng đan điền, hơn nữa bởi vì lần này âm khí rót vào quá lớn khiến thượng đan điền của tôi không ngừng dãn ra, thần kinh tôi cũng bị căng theo giống như khí cầu bị căng ra, tùy lúc có thể nổ tung. Cho dù tôi cố gắng đem âm khí từ trong thượng đan điền chuyển tới trung đan điền thì tốc độ vẫn chậm hơn.
Toàn thân tôi ướt mồ hôi, mỗi tế bào trê người dường như đều đang chống lại âm khí xung quanh. Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055738/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.