Thấy tôi đồng ý khóe miệng Tô Mộc lại lần nữa cong lên nhếch mép cười, miệng nói nhỏ: “Ngốc nghếch.”
Nói xong anh ấy đã cầm tay tôi đưa đến trước chóp mũi yêu thử.
“Phì…” Một luồng phí ấm áp thổi tới tay tôi, trái tim tôi cũng đập thình thịch suýt rớt ra ngoài.
Mặc dù biết Tô Mộc nhất định sẽ bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn có sự lo lắng không tự chủ được.
Không chỉ tôi, ngay cả bắp thịt của Tô Mộc cũng cứng lên mấy phần, hiển nhiên anh ấy bây giờ cũng rất lo lắng.
“Phì…”
Cũng may khí tức của yêu thử rất vững vàng, cũng không bởi vì tôi mà có gì khác thường.
Tô Mộc thở phào, nhanh chóng rút tay tôi về, nói: “Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, vừa rồi chẳng qua là trùng hợp.”
Nói xong anh ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, cười nhạo nói: “Còn nói không sợ, ra nhiều mồ hôi như này rồi.”
“Anh vừa rồi thì không lo lắng.” Tôi liếc Tô Mộc một cái nhưng trong lòng rất ấm áp. Vừa rồi anh ấy mỉm cười giúp tôi lau mồ hôi cử động thật là dịu dàng, kết hợp với gương mặt đẹp trai cùng ánh mắt chê bai khiến tôi cảm giác mình giống như con mèo được sủng nhưng chỉ biết gây họa vậy, không nhịn được muốn nhào tới trong ngực anh ấy nũng nịu.
Có điều coi như là mèo thì tôi cũng muốn làm mèo cao ngạo, vì vậy giả bộ không thèm để ý tới tay anh ấy, nói: “Đường Dũng đâu? Anh ấy không phải đi xuống cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055729/chuong-157-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.