Tôi nhìn thấy đứa bé bị lôi ra ngoài liền ngẩn người.
Đây là dạng quái thai gì? Đầu nó tròn vo không một sợi tóc mà chỉ có da màu hồng nhăn nheo, hai mắt vẫn nhắm chặt vẫn còn có một màng màu hồng dính vào.
Giữa miệng của nó có hai hàm răng hình răng cưa đen nhánh, nếu như bị nó cắn một cái ít nhất sẽ bị xé một miếng thịt lớn.
Cái này cũng chưa tính, đầu của nó cho dù rất kinh khủng thì cũng vẫn chỉ nhỏ như đứa trẻ bình thường, nhưng phần thân thể liền sát với đầu thì lại nhỏ hơn rất nhiều, còn không bằng bàn tay tôi, tay chân đều có móng vuốt, phía dưới cùng trên mông còn thò ra một cái đuôi ngắn màu hồng.
Cho dù tôi còn chưa từng thấy chuột con mới sinh cũng có thể nhận ra đây căn bản là thân thể của con chuột, được gắn với đầu người khiến có một loại kinh khủng không nói ra được.
Tôi khiếp sợ nhìn quái vật kia hồi lâu mới bị tiếng của Đường Dũng làm tỉnh: “Chà, quỷ vật này không phải là chuột gửi hồn, mà là Vương Bát gửi hồn, dưới miệng đã chết.”
Anh ta hùng hùng hổ hổ, mặc dù mặt vẫn nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu nhưng tinh thần thì rất tốt, hai tay đấm mạnh vào đầu con quái vật kia, dùng móng tay chỉa vào gò má con quái vật bấm mạnh một cái.
‘A’ một tiếng, đứa trẻ sơ sinh kia lập tức kêu lên một tiếng giống như vừa khóc vừa cười, cái miệng cắn chặt Tô Mộc lúc này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055707/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.