“Anh…”
Tôi sửng sốt một chút, sự vui mừng đến quá đột nhiên khiến đầu óc tôi không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Đường Dũng.
Lông mi rậm rạp của anh ta run mấy cái mới khẽ mở được một chút, thấy bộ dáng lo lắng của tôi đột nhiên nhếch môi cười, nham nhở cười, chẳng qua không cười được hai cái thì không biết anh ta làm gì để bị chạm vào vết thương, hít sâu một hơi khẽ rên vì đau, nhe răng toét miệng nói: “Dương Dương, đều nói khi cõi lòng tan nát thì nước mắt sẽ đắng, nhìn thấy anh chết trái tim em cũng tan nát đi.”
Vừa nói anh ta vừa giùng giằng muốn đứng lên, tôi lập tức đỡ anh ta lên, nhưng thấy bộ dáng nham nhở vừa rồi, tôi vừa mừng rỡ lại chuyển sang tức giận, buông anh ta ra, mắng: “Tan nát cái đầu anh. Đây là thế nào, tại sao lại nổ, giải hàng đầu thuật có vấn đề gì?”
Bị tôi hỏi anh ta mới nhớ chuyện đang giải thuật, chợt mò từ dưới đất dậy, chửi thề một câu rồi kéo tôi cùng ông chú lái xe chạy ra bên ngoài giống như điên vậy.
Động tác hết sức nhanh, sau khi ra khỏi cửa anh ta đóng mạnh cửa lại, còn khóa lại bảo vệ.
Tôi cùng ông chú lái xe khiếp sợ nhìn anh ta, chờ sau khi anh ta khóa cửa xong ông chú mới hỏi Đường Dũng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vợ ông ấy bây giờ thế nào.
“Vợ của ông không có vấn đề gì, mạng có thể giữ được. Chẳng qua đứa con của ông thì…” Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055704/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.