“Vẫn là câu nói kia, đánh ra.”
Tam trưởng lão cười nói: “Ở Cản Thi phái chúng ta trước giờ đều có một quy củ, đó là không nhận thân phận chỉ nhận võ lực, chỉ cần cô có đủ sức thì cho dù có người muốn ngăn cản cũng không thể giữ cô lại.”
Nghe anh ta nói vậy tôi không nhịn được liếc anh ta một cái, anh ta nói chính là nói thừa, nếu tôi có bản lãnh đánh ra thì còn nhiều lời với anh ta như vậy làm gì, đã sớm xông ra đi tìm Tô Mộc rồi.
Thấy mặt tôi lộ vẻ không nhịn được, Tam trưởng lão lần nữa lại cười, hướng về tôi lắc đầu một cái: “Cô kiên nhẫn kém như vậy khiến tôi rất hoai nghi liệu lát nữa cô có thể nhanh chóng tu luyện đạt tới bản lãnh có thể đánh ra hay không.”
Tôi sửng sốt một chút, hỏi Tam trưởng lão: “Anh vừa nói cái gì? Cái gì mà nhanh chóng tu luyện để đánh ra? Tôi nghe không hiểu lắm.”
“Đây chính là con đường sáng tôi chỉ cho cô. Cô vào đây với tôi.” Tam trưởng lão nói. Vừa nói anh ta vừa ngoắc ngoắc tay, đi tới cái ghế sau lưng mình.
Tay ở trên ghế ấn một cái nút, cái ghế kia liền xoay tròn tại chỗ, sau đó ghế hạ xuống lộ ra một đường cầu thang đi xuống.
Tôi nhất thời lui về phía sau, mặc dù anh ta khiến cho người khác cảm giác thật ấm áp, rất an toàn, nhưng dù sao anh ta cũng là người của Cản Thi phái, học thuật pháp tà âm, hơn nữa cùng tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055678/chuong-133-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.