Nói xong hắn thật giống như đang khoe giàu có, ngoắc ngoắc tay với cương thi tóc trắng, tiếp tục để cương thi vác tôi đi xuyên qua đám đông, đi vào sâu trong thôn.
Đi qua đám người kia, thấy họ ở khoảng cách gần tôi mới phát hiện người nơi này cũng không phải đơn thuần là đi thành một cặp, mỗi cặp bọn họ đều có một đặc tính, chính là một người rất bình thường còn một người khác thì mặt đờ đẫn, trên người mang âm khí nhàn nhạt.
Không cần hỏi, nhất định là thi thể, chỉ là trạng thái của những thi thể này chỉ ở giai đoạn xác sống mà thôi, còn chưa sinh ra các đặc thù của cương thi.
Không hổ là Cản Thi phái, bên cạnh mỗi đệ tử cũng có một thi thể đi theo, một người một xác sóng thành đôi đi lại, hình bóng không rời, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhận ra một trong đó là thi thể.
Không để tôi thán phục xong, gã Diệp sư huynh kia đã đưa tôi tới một ngôi nhà ở cuối thôn.
Ngôi nhà này hiển nhiên lớn hơn những nhà khác không ít, có lẽ là nơi ở của Tam trưởng lão.
Quả nhiên, gã Diệp sư huynh đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ ba cái, nhỏ gọi gọi sư phu, nói: “Đệ tử bắt được một người tự ý xông vào phái.”
“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng đàn ông, âm thanh rất nhỏ nhưng tôi có thể cảm nhận được, giọng kia là từ một người đàn ông trẻ tuổi phát ra, hẳn là những đệ tử khác của Tam trưởng lão cũng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055676/chuong-132-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.