Trước đây tôi đã thấy qua thi ban trên người Đổng Ngọc Thanh nên vô cùng khẳng định, đó chính là thi ban, giống hệt thi ban trên người Đổng Ngọc Thanh!
người đến là ngưới chết! mà còn là người đã chết rất lâu rồi!
khó trách Tô Mộc dùng khăn đỏ trùm lên đầu tôi, bề ngoài của người chết nọ chắc chắc rất khủng bố, nếu chính mắt thấy hắn ta đứng cạnh mình thì tôi chắc chắn bị dọa đến chết!
người nọ đứng trước mặt tôi, lẳng lặng không cử động chút nào cả, cũng không biết hắn ta muốn làm gì.
Tôi nôn nóng bất an trong lòng, càng yên lặng tôi càng nôn nóng sợ hãi.
Khi áp lực trong tôi sắp đến cực hạn thì hắn ta đột nhiên cong eo, ở trên đỉnh đầu tôi hít mạnh hai cái rõ ràng muốn ngửi mùi trên người tôi.
Tôi bị dọa run cả người, nhắm chặt hai mắt.
Cũng may đến lúc mấu chốt thì Tô Mộc lặng lẽ nắm chặt tay tôi, ngón tay trượt khẽ lên lòng bàn tay tôi viết hai chữ, đừng sợ.
Cảm nhận được anh đang bên cạnh, sự căng thẳng trong tôi cũng hơi dịu lại.
Xác chết kia ngửi mấy cái trên đỉnh đầu tôi mới thẳng lưng, nhấc chân đi vài bước quanh bốn phía mới cuối cùng đi đến cửa, kéo cửa ra ngoài.
Tinh thần căng cứng của tôi mới giãn xuống.
Sau lưng tôi đã bị dọa người đổ đầy mồ hôi, áo dinh dính dán vào cơ thể vô cùng khó chịu.
Tô Mộc dựng tai nghe ngóng, chắc chắn bên ngoài không còn tiếng động mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055664/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.