“Em…” Sắc mặt Đường Dũng biến đổi, sợ sệt nhìn tôi.
Còn tôi thì cười to một tiếng, đem đóa hoa sen đi lên lầu hai.
Phòng ngủ của cha mẹ tôi trên lầu hai, từ khi bọn họ hôn mê tôi mỗi ngày đều đến lau rửa cho bọn họ, đút đường và nước muối sinh lý cho họ.
Nhưng những thứ này mặc dù có thể bảo vệ tính mạng nhưng cũng chỉ có thể gọi là duy trì mạng sống, cho dù tôi mỗi ngày đều chăm sóc thì dùng mắt thường cũng vẫn thấy được cha mẹ tôi đang gầy đi.
Sáng sớm, khi Đường Dũng vừa tỉnh tôi liền gọi anh ta sang xem tình hình của cha mẹ tôi một chút, xem có thể khiến họ tỉnh lại hay không.
Đường Dũng vây quanh cha mẹ tôi nghiên cứu nhiều giờ, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, nói hẳn là do pháp thuật đặc biệt của Thuồng luồng tiên, người bình thường cho dù có bản lãnh lớn cũng đừng mong thức tỉnh được cha mẹ tôi.
Lúc đầu tôi còn cảm thấy chẳng qua là cha mẹ tôi chỉ ngủ, ngủ mấy ngày cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ thời gian ngày ngày trôi đi, cha mẹ tôi càng ngày càng gầy, mà Thuồng luồng tiên thì một chút dấu hiệu trở về cũng không có.
Xem ra tôi không thể trông đợi vào việc Thuồng luồng tiên quay lại với mình, tôi phải ra đi tìm, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, không cần người khác nhắc tôi cũng biết bên ngoài đang nguy hiểm trùng trùng.
Nghĩ tới đây lòng tôi có chút hỗn độn.
Tình huống bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055656/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.