Chương trước
Chương sau
Dịch : Lishui Thủy

Diệu Diệu nhìn quanh một hồi rồi lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng sợi dây tơ đó rất dài,bảy quặt tám rẽ, không biết nó xuất phát từ đâu. Nhưng vẫn may mắn rằng, dưới đó chỉ có mỗi một mình Vương Văn, không còn có thêm ai khác, ngay cả nữ nghiệp vụ kia cũng đã rời đi.

Sau khi đã biết Vương Văn lúc này đã biến thành một con rối, tôi không còn lo ngại nữa, trực tiếp ngắt điện thoại của Vương Văn, gỡ pin, tinh thần tôi bấn loạn, hoảng hốt ngồi phịch xuống đất, phân vân không biết nên làm gì tiếp theo nữa.

Vương Văn lần này trở thành một con rối đến tìm tôi, phía sau anh ta nhất định có người đang khống chế các hành vi của anh ấy.

Trách không được mỗi lần Vương Vĩ xuất hiện, tôi chỉ luôn cảm thấy anh ấy là lạ.

Hóa ra anh ấy đã bị người khác khống chế, hoặc là anh đã sớm không còn là Vương Văn nữa rồi.

Sau khi phát hiện ra điều này, trái tim tôi đau như ngàn vạn kim châm vậy.

Nói cho cùng thì cũng chính là tôi đã hại Vương Văn thành ra thế này.

Giá như ngày đó tôi không phá giới, không đi theo Vương Văn đến viếng khu mộ của bà nội anh ấy, Vương Văn cũng sẽ không thay đổi thành dạng này.

Tôi sững sờ ngồi trên ghế sofa tầng hai, nhìn kính viễn vọng, tôi không biết tôi đang nghĩ gì, não tôi hiện giờ trống rỗng, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. Diệu Diệu lay tôi hai lần mới có thể kéo tôi trở về thực tại, con bé nói Vương Văn đã rời đi, tôi mới giật mình nhìn qua kính viễn vọng. Anh ấy thực sự đã đi rồi, tim tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Cùng Diệu Diệu đi xuống dưới, tôi thấy Đường Dũng đã sắp xếp xong mọi thứ. Ở trước mặt mình xếp đặt một đống thứ đồ vật, có nước, có nụ hoa chớm nở hoa sen, có chài cán bột và vài thứ giống như đậu đen.

Mặc dù là bây giờ, anh ấy đang trong hoàn cảnh tốt hơn nhiều rồi, nhưng có lẽ vì bị thương ở mông, một vài chỗ còn đang kết vảy, nên anh ấy phải nằm sấp xuống, đầu ngửa lên loay hoay sắp xếp mấy thứ đồ kia, tay chân ngắn ngủn, nhìn bộ dáng này thật khôi hài.

Đường Dũng không nghĩ tới tôi lại chạy xuống đây nhanh như vậy, thấy tôi cả khuôn mặt liền đỏ bừng, vội vã cố gắng đứng dậy, tay còn cố vuốt vuốt lại tóc,cố tìm lại dáng vẻ đẹp trai nhất nói:” Chuyện em nói với anh rằng em muốn bắt quỷ ấy, chuyện đó cứ giao cho anh là được rồi. Đừng thấy anh bây giờ hoạt động bất tiện, chỉ vài phút thôi, anh sẽ bắt về cho em cả một phòng quỷ. Tuy nhiên, khi Long Phù bắt quỷ, không thể cho người khác nhìn thấy được, vậy nên, em nên tìm một phòng nào đó tránh mặt, chờ anh làm xong sẽ gọi em tới.”

Anh ấy nói có vẻ rất nghiêm túc nhưng tôi lại có chút hoài nghi.

Lúc trước, cũng không ít lần anh thi triển pháp thuật trước mặt tôi, chưa lần nào bảo tôi phải vắng mặt, sao lần này lại bắt tôi phải tránh mặt nhỉ.

Nhưng có lẽ chuyện này cũng được coi là chuyện kiêng kị,tôi cũng không hiểu rõ, đành phải nhẹ gật đầu rồi lui ra ngoài tìm chỗ ẩn nấp.

Không bao lâu tôi cũng thấyDiệu Diệu đi ra ngoài, theo tôi lên lầu hai để tìm chỗ trú nấp.

Trong nháy mắt tôi lại càng cảm thấy kỳ quái, cũng không biết gần đây tôi có phải bị bệnh đa nghi quá nặng hay không, mà tôi luôn cảm thấy lần làm phép này của Đường Dũng rất lạ, không chỉ muốn tôi tránh đi, ngay cả Diệu Diệu đều bị đuổi ra ngoài, anh ấy trước kia nếu muốn thi thuật đều để Diệu Diệu ở lại bên cạnh làm trợ thủ.

-

Tôi vội hỏi Diệu Diệu tình huống như thế nào rồi, Đường Dũng không có sao chứ?

Diệu Diệu thấy tôi quan tâm Đường Dũng như vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức cười xấu xa y như Đường Dũng, nói: " Chị đây cũng không nhìn ra ư? Cái gì mà không thể có người vây xem, chẳng qua là lão Đại ta tùy tiện viên lý do thôi hắn đem em đánh ra cũng là để cho em tới giám thị chị, chính là vì phòng ngừa chị nhìn lén lão Đại thi pháp."

"Vì sao vậy, chẳng lẽ lần này anh ấy cần thi triển cái cấm thuật gì hay sao?" Trước đây có Tô Mộc thi triển cấm thuật, tôi lúc này trở nên mười phần mẫn cảm, sợ Đường Dũng cũng giả vờ ngớ ngẩn, vì tôi mà thi triển cái cấm thuật nào đó, thương tổn tới mình.

Kết quả là tôi quá cả nghĩ rồi, sau khi Diệu Diệu nghe tôi nói liền cười cười lên ha hả, nói thẳng: "Cái gì cấm thuật a, anh ấy không cho chị nhìn, hoàn toàn là vì đùa nghịch, anh ấy hiện tại cái mông đang bị thương, hành động không tiện, một hồi nữa làm phép, khẳng định hình tượng sẽ giảm lớn, cho nên mới nghiêm lệnh cấm để chị ở bên cạnh quan sát, còn cố ý để cho em ra nhìn chằm chằm chị."

Nói xong trên mặt nó vẻ mặt cười xấu xa càng đậm, cười toét cả miệng lộ ra hai chiếc răng nhọn nhỏ, giống như cái tiểu hấp huyết quỷ, hỏi ta: "Tỷ tỷ, chị có muốn nhìn lão Đại em thi pháp như thế nào hay không?"

Vốn bây giờ đang lúc nhiều việc, tôi không có tâm tư nhìn xem Đường Dũng làm phép như thế nào, nhưng Đường Dũng cố ý bày trò không muốn tôi nhìn thấy anh ta làm phép lại khiến tôi cảm thấy tò mò, bị Diệu Diệu tạo điện kiện tôi liền gật đầu một cái, nói muốn.

Diệu Diệu cười đầy mờ ám, kéo tay của tôi, rón rén quay trở lại, sau đó ghé vào lan can lầu hai.

Xuyên qua lan can, tôi vừa vặn có thể đem tất cả cảnh tượng ở lầu một nhìn thấy.

Chỉ thấy Đường Dũng dính một một cái đồ vật đen sì, ở trên trán mình, sau đó nằm rạp trên mặt đất, một mặt thành kính.

Sau đó hắn dùng chày cán bột gõ một cái vào chén chứa nước.

Cái bát sắt lập tức phát ra thanh âm thanh thúy, sau đó hắn dùng thanh âm này làm bạn tấu, hát lên một bài ca dao tiếng Thái.

Mà theo ca dao,Mà theo câu ca, cái mông cũng đung đưa trong không trung theo tiết tấu, bộ dáng kia giống như một con sâu đang ngoáy mông, buồn cười không chịu nổi.

Một mực nhìn chăn chú tôi vẫn không cảm giác được có chuyện gì, bất quá sau khi nhìn, tôi liền phát hiện cái mông Đường Dũng vậy mà chậm rãi vểnh lên giống như đang tập yoga.

Liền ngay cả tôi cũng bị Đường Dũng chọc cho buồn cười, thấp giọng hỏi Diệu Diệu lão Đại của nó đang làm gì vậy.

“Đem truyền chiêu hồn chú ra ngoài. Giọng anh ấy không lớn, muốn khuếch tán xa phải dùng hành động của thân thể phụ trợ để truyền sóng âm đi, cái mông của anh ấy bây giờ giống như là cái máy phát tín hiệu vậy, quỷ trong chu vi mười dặm quanh đây sau khi nghe được lời chiêu hồn sẽ không tự chủ được chạy tới đây.” Diệu Diệu giải thích. -

Tôi lập tức không nhịn được cười, không nghĩ tới cái mông của Đường Dũng còn có thể công hiệu như vậy, trách không được anh ta chết cũng không chịu để tôi ở bên cạnh xem anh ta làm phép, hóa ra là quá trình làm lại khôi hài như vậy.

Tôi cố nín cười, lặng lẽ đứng ở lầu hai nhìn Đường Dũng ở phía dưới đang lắc mông theo nhịp điệu. Một lúc sau, trong đại sảnh lầu một đột nhiên nổi lên một trận âm phong, sau đó tôi nhìn thấy mấy thân ảnh tối tăm mơ hồ xuyên tường đi vào, lòng vòng một chút rồi bay về phía Đường Dũng.

Tinh thần tôi lập tức run lên, cũng không còn lo cười Đường Dũng nữa, hai mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đường Dũng.

Hiển nhiên anh ta cũng thấy những âm hồn này, nhếch miệng nhe răng cười một tiếng, cái mông rốt cuộc cũng dừng chuyển động, chờ sau khi toàn bộ những âm hồn kia tụ ở bên cạnh mình, anh ta liền cầm đóa sen chưa nở đang đặt trong bát nước vẩy lên những âm hồn quỷ vật kia.

Nước kia giống như có ma lực vậy, sau khi dính lên các ma quỷ vật, liền khiến những con quỷ kia nháy mắt biến thành một làn khói màu xám trắng bay vào giữa bông hoa sen.

Toàn bộ quá trình kéo dài trong thời gian rất ngắn, chớp mắt bảy tám hồn quỷ bị chiêu về đã bị nhốt ở bên trong tâm bông hoa sen.

Xong hết tất cả Đường Dũng cười càng thêm xán lạn, đem đặt bông hoa sen sang một bên, thu đồ mọi vật, sau đó đứng lên soi vào gương. Sau khi đã chắc chắn mình vẫn rất đẹp trai mới hướng lên lầu hai gọi một tiếng rất to, nói làm xong rồi tôi có thể đi xuống.

Tôi đã sớm không nhịn được, nghe thấy anh ta hô, lập tức băng băng chạy xuống.

Cả mặt Đường Dũng lộ roc vẻ đắc ý, gương mặt đẹp trai sáng sủa đứng trước mặt tôi, đem đóa hoa sen trên tay đưa cho tôi, nói quỷ đã bị thu lại bên trong đóa hoa, bảo tôi cất cho kỹ vào.

Tôi gật đầu một cái nhận lấy hoa sen, phát hiện đóa hoa sen kia nặng trĩu, mặc dù nhìn thì không lớn nhưng nặng ít nhất phải hơn hai cân.

Tôi cười một tiếng, nói cảm ơn Đường Dũng rồi cầm đóa hoa sen muốn rời đi.

Nhưng Đường Dũng kéo tôi lại, mặt đầy bi thương hỏi tôi: “Anh phí rất nhiều sức lực như vậy để bắt quỷ cho em, em chỉ một câu cảm ơn rồi liền bỏ đi? Không định nói cái gì khác nữa sao?”

Tôi nhìn bộ dáng đáng hoàng chững chạc của anh ta bây giờ,trong nháy mắt trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cái tình cảnh xoay cái mông vừa rồi, liền bật cười ra tiếng, gật đầu nói: “Có ạ.”

“Cái gì?” Sắc mặt Đường Dũng lộ vẻ vui mừng, chờ một lời khen từ tôi.

Tôi lập tức ngoắc ngón tay để anh ta xít lại gần hơn một chút, sau ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng cười nói: “Thật lợi hại, như vậy mà vẫn còn có thể phát tín hiệu đi xa, sau này tín hiệu wifi nhà tôi không tốt sẽ nhờ anh ngoe nguẩy bên cạnh một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.