Dịch: Quỳnh Anh
Edit & beta: vietwriter
“Bọn họ thế nào? Hồn phách cha mẹ tôi đến tột cùng thế nào?” Cường Tử nghe rõ, nhất thời nóng nảy.
Thậm chí hai tay ông ta còn ôm lấy hai chân người khóc thuê, như sợ ông ta chạy đi.
Mặt người khóc thuê đầy vẻ hối hận, nhưng ông ta đã lỡ lời rồi, muốn thu lại cũng khó, đành phải giật giật chân để khỏi Cường Tử buông chân ông ta ra trước, có chuyện gì thì vào trong tiệm của ông ta nói.
Thấy ông ta rốt cuộc đã chịu mở miệng, Cường Tử vội vàng buông chân ông ta, từ dưới đất đứng lên kéo ông ta lên xe taxi để đưa ông ta về.
Người khóc thuê không chịu, nói ông ta còn có xe điện, sẽ tự đi xe của mình trở về nhà.
Cường Tử sợ ông ta muốn chạy trốn liền lái xe đi sát ở phía sau.
Lúc về tới cửa tiệm, người khóc thuê bảo vợ đi ra ngoài mua thức ăn, nói buổi trưa mời chúng tôi ăn cơm, nhờ vợ ông ta chuẩn bị một chút.
Ông ta giữ chúng tôi lại ăn cơm là giả, chú yếu là muốn để vợ ông ta đi ra ngoài.
Chờ đến khi vợ ông ta đi, tôi liền hỏi sao phải để vợ ông ta ra ngoài, chẳng lẽ vợ ông ta không biết ông ta là người khóc thuê?
Mặt người khóc thuê lộ chút phức tạp, hai mắt nhìn tôi thật sâu, nói: “Cháu gái, cháu vừa gia nhập giới này phải không? Loại chuyện này mình biết là được, tốt nhất không nên để người nhà biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055639/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.